Bè bạn trên lưng trâu
ùa đến cứu con diều mắc nạn
Tôi thả lên trời ngàn vạn điều bí mật
Tôi rủ nỗi buồn cùng với nắng đi hoang
Tìm thời con gái của chị tôi đánh rơi nơi bến sông mời bảy
Sao trong ngày vui mắt chị sâu đến vậy?
Sâu đến đắm con đò!
Mẹ tôi gói mùa màng trong lá chuối khô
Bày bán nơi cuối chợ
Nhập nhoạng tối mẹ về, quà cho tôi con tò he màu lửa
Tôi thổi “tò te” đánh thức dế mèn
Và những niềm vui đã ngủ rất yên
Từ sau trận bom cha không về nhà nữa.
Làng tôi nghèo những mái rơm, mái lá
Của hồi môn cho con mẹ cũng gói trong lá cây vườn
Những sớm khuya cùng bánh đa, bánh đúc
Nước lá chè như đắng lòng hơn.
Tôi đã nằm thuở thơ trẻ với rơm
Với cỏ triền đê những chiều gió lộng
Chạy đuổi cào cào trong niềm thất trận
Thấy mặn môi mẹ hát khúc ru mình.
Cua, ốc ơi, tôi thức đợi bình minh
Lại lặn lội dưới chân mùa lúa cháy
Tiếng giã gạo dân làng chừng nghẹn lại
Phía đêm khuya kẽo cọt lối đi về.
Có những lần thức dậy giữa cơn mê
Quờ tay gặp một vầng trăng nát đổ
Ôi bạt ngàn là những miền hoa nở
Cúc dại trắng ơi, sao không hết ưu phiền.
Tôi lớn cùng cái trũng của đồng chiêm
Của những mồ hôi đổ về mùa nắng hạn
Mẹ vẫn kể chuyện thần tiên yêu tin điều tốt đẹp
Để tôi biết đi xa mà vẫn nhớ về làng.
Và tôi trở về trong ký ức tháng Năm
Có tiếng ai gọi tôi giữa trưa hè bỏng rát?
PHẠM THÙY VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét