Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Chùm thơ Mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

MỘT VỚI MỘT...
"Một với một là hai ..."
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi

Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai
Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...

                              

KHÔNG ĐỀ
Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...


THẦM LẶNG
Thêm một mùa thu nữa sắp đi qua
Cô vẫn đứng trong sân trường ngày cũ
Mái lá vẹo xiêu sau những lần mưa lũ
Con nước dâng tràn từng đợt...cuốn bờ xa...

Miền quê tuy nghèo...mà tình cãm thiết tha
Con nhớ lắm những chiều mưa nước nổi
Dòng sông xưa...con đò đưa rước vội
Bến sông chiều...cô đứng gọi đò ngang...

Biết bao lần...cô muốn rẽ sang trang
Nơi thành phố nhiều ước mơ đón đợi
Nhưng cô thương lũ học trò...ứa lệ
Xác xơ nghèo từng con chữ...khát khao !

Chiếc áo bạc màu cô vẫn mặc ngày nao
Đôi guốc nhỏ gập ghềnh ,trên bục giảng
Con thương lắm đôi vai gầy mỗi sáng
Bước nhọc nhằn qua những chiếc cầu cây

Trường xa nhà...nên bài giảng thêm hay
Tha thiết quá...câu thơ Kiều vọng mãi
Tiên Lễ Nhân Tâm...khắc ghi lời cô dạy
''Phải gáng chuyên cần...Vinh quang đó...ngày mai''

Năm tháng vô tình ...chẳng chờ đợi nơi ai
Bao dấu chân chim hằn in trên nếp trán
Giọt mồ hôi rơi lấm lem tờ giáo án
Tóc bạc thêm nhiều,vài sợi trắng bay bay...
***
Rồi một ngày...lòng chẳng thể mờ phai
Ánh mắt cô dịu hiền soi thấu tỏ
Hoa phượng rơi...giữa đường chiều hạ đỏ
Nụ cười buồn...cô giấu lệ chia ly....

Khúc ve sầu réo rắt...gọi mùa thi
Phấn trắng,bảng đen càng thêm màu ảm đạm
Tiết học cuối cùng ôi não nề bi thảm
Tiếng trống tan trường nức nở...tiễn người xa...

Đất khách quê người...bao tất bật, bôn ba
Trường cũ lớp xưa...con chưa về thăm lại
''Bến cũ '' ngày xưa...còn không ''người đưa'' lái ?
Thương quá ''con đò ''...hiu hắt đợi ''người qua''...

Con nước xô bờ...để thắm giọt phù sa
Cho cây trái thêm hoa,đằm hương bao vị ngọt
Ai biết tận thẳm sâu,''thân tằm '' bao đau xót
Buốt nát tim lòng sau mỗi bận ''tơ vương''...
***
Hiến Chương lại về...xin gởi trọn niềm thương
Đến góc nhỏ quê hương, nỗi niềm vương trăn trở
Và nơi chốn miền quê ,mái trường yêu một thuở
Một cánh hoa lòng, kết muôn nụ nhớ ơn...


NHỚ...

Tháng 11 - tháng của những cơn mưa
Của những người chưa một lần than thở
Trong cuộc sống bộn bề, dang dở
Có khi nào chợt nhớ những vần thơ?!

Ngày bé thơ...
Những giấc mơ vàng tươi màu nắng
Những điều xảy ra, với những người chưa chín chắn
Xa rồi, sân trường vắng bước chân tôi

Trở về thôi...
Về với bức tường vôi màu nhạt
Về với những lời nói tôi luôn luôn ghi tạc
Trở về, cất lên tiếng nhạc trong lòng

Cuộc sống quá nhiều lo toan
Tôi chưa có thời gian cho một lần cầm bút
Chợt nghĩ về những bà tiên, ông bụt
Dìu dắt tôi trong thuở còn thơ

Ở đây, tôi sẽ kể về giấc mơ
Về những thứ bây giờ thành hiện thực
Quyển vở hôm nào còn xanh màu mực
Chợt thơm hơn trong nỗi nhớ mơn man

Thầy ngồi đó, với quyển sách đã ngả vàng
Cô vẫn vậy, dịu dàng, đầm ấm
Tháng năm chứa những giọt mồ hôi lắm tấm
Những nỗi thăng trầm, còn đó, ánh mắt ai

Mọi thứ sẽ qua, chỉ yêu thương ở lại
Cuộc đời này, thật sự quá mong manh
Để kỷ niệm hằn lên những bức tranh
Dáng Thầy gầy gò, cùng dáng Cô ngày ấy

“Thầy Cô ơi, yêu thương biết mấy
Lời dạy năm nào em hứa sẽ không quên
Suốt cuộc đời, nỗi nhớ chẳng chông chênh
Xin Thầy Cô mãi bên em như vậy!”

TÂM SỰ NGƯỜI TRÒ NHỎ
Xin một lần trở lại trường xưa
Nơi tôi đi không ngày trở lại
Nơi dạy tôi những ngày bé dại
Khôn lớn rồi đi xa mãi trời Tây

Xin một lần gặp lại người thầy
Người dạy dỗ đàn em bé nhỏ
Yêu quê hương trong trang sách mở
Xây cuộc đời với tri thức thầy trao

Xin một lần dù chỉ ước ao
Dù tôi biết cuộc đời trắc trở
Nơi xa cách chỉ đành than thở
Nhớ về thầy, nhắc nhở con tim

20 tháng 11 tôi sẽ kiếm tìm
Những bông hoa,thiệp mừng đẹp nhất
Từ nơi xa với tấm lòng chân thật
Gửi về thầy của trò nhỏ ngày xưa

Năm qua đi mặc gió nắng mưa
Cho dù tôi đi không ngày trở lại
Nhưng thâm tâm luôn là trò dại
Nhớ về người, thầy vĩ đại trong tôi

Xin một lần, chỉ một lần thôi...

THIÊN THẦN
Có đôi lúc nhớ lại thuở bé thơ
Đã hỏi Cô: "Thiên thần là gì ạ?!
Thiên thần có đem đến những điều rất lạ
Có đem đến sự trùng phùng, nếu cách xa?!"

Cô mỉm cười xoa đầu ta và bảo:
"Nhắm mắt lại nào, con sẽ thấy được ngay
Vòng tay ân cần, với ánh nhìn trìu mến
Thiên thần mà con đang tìm đến
Đó là ai?! Đã biết chưa con?!"

Ta ngước nhìn Cô, đôi mắt xoe tròn:
"Thiên thần là ai, làm sao con biết ạ?!
Trong truyện cổ, thiên thần ở một nơi xa lạ
Mà suốt đời, con chưa được ghé qua."

Và sau lần đó, Cô đã xa
Và ta lao vào những vòng xoay cuộc sống
Đến nỗi ta quên, những lần ta ước vọng
Có một thiên thần sẽ đến với ta

Khi xưa Cô bảo: "Nếu có đàn thiên nga
Chở giúp con những khát khao cháy bỏng
Con sẽ ước những gì trong mộng
Thành hiện thực, có phải không con?!"

Ta thẩn thờ, xoay chiếc lá xanh non:
"Con sẽ ước giấc mơ thành hiện thực
Tuổi học trò đọng lại trên màu mực
Còn một điều, con chưa kịp nghĩ ra."

Nhưng suốt đời chẳng có đàn thiên nga
Qua đây chở ước mơ ta về nơi nào đó
Nhưng điều cuối cùng ta ước mơ, không khó
Là ta trở về, gặp Cô, gọi: "Thiên thần!"

                                                St 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét