Thứ Bảy, 16 tháng 10, 2010

Đoá hoa quê

Những ngày qua, song hành cùng những bước đi chập chững, “Mường Choọng một cõi đi về” luôn nhận được sự quan tâm góp ý giúp đỡ và cộng tác chân tình của những người đồng cảm đang hoạt động trong làng thơ, làng báo khắp mọi miền đất nước gửi về theo địa chỉ muongchoong@gmail.com.
“Mường Choọng một cõi đi về” xin chân thành cảm ơn, và xin giới thiệu bài thơ “Đoá hoa quê” trong chùm thơ của nhà thơ Võ Ngọc Sơn- Hội viên hội văn học nghệ thuật Nghệ An vừa gửi.
“Đoá hoa quê” gợi về chút lãng đãng, phiêu diêu một miền ký ức luôn chất chứa trong cõi lòng người từng trải. Phải chăng dù bươn chải giữa dòng đời trong đục, mỗi chúng ta vẫn luôn có một ngọn- lửa- đoá- hoa- quê âm ỉ cháy không thôi …


       ĐOÁ HOA QUÊ

Nhà hai đứa đi chung lối nhỏ,
Bờ dâm bụt vẫn ngời lên sắc đỏ,
Đón đưa tôi sớm tối đi về.
Tôi vô tình nào có biết hay chi
Bàn tay vẫy ngời sắc xanh hứa hẹn.
Tôi mải ngắm nơi chân trời góc biển
Bảy sắc cầu mời mọc ngọt đôi chân
Tôi nào hay có đôi mắt trong ngần
Như trách móc bên kia bờ dâm bụt.

Cứ như vậy tôi cùng trời cuối đất
Nếm đủ mùi mặn, nhạt, đắng, cay…
Điều tôi mơ như gần ở tầm tay
Cứ đùa giỡn, cứ lùi xa lãng đãng.
Mái đầu xanh bạc dần theo năm tháng
Chút hồn nhiên chai sạn với gió sương.
Muôn cánh hoa bất chợt gặp trên đường,
Tưởng gần đấy mà cứ xa vời vợi.

Hôm nay gặp một bờ hoa dại
Chợt giật mình nhớ bờ dậu chốn quê,
Hoa đỏ, lá xanh gần gũi, đam mê,
Âm thầm đốt một nỗi niềm nhung nhớ.
Kỷ niệm cũ lại ngời lên sắc đỏ
Như giận hờn như oán trách giõi theo.
Bờ dậu đơn sơ bên lối ngõ đìu hiu
Vẫn ngăn ngắt một màu xanh tươi tốt.

Tôi dừng bước nâng cánh hoa dâm bụt
Thức trong lòng ngọn lửa “Đoá hoa quê”!

                    Võ Ngọc Sơn
     Nhà thơ- Hội viên hội VHNT Nghệ An


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét